Cả ngày loay hoay viết, phần lớn mình đều xóa đi. Chặng đường bắt đầu viết lách, mình gặp nhiều khó khăn trong cách diễn đạt. Tâm trí trở nên trống rỗng, quyết định sẽ ra ngoài. Tận hưởng một chút không khí, giúp bản thân lấy lại tinh thần.

Chiều đến, mình chọn một bộ đồ thoải mái, chiếc áo thun màu xanh da trời cùng quần jeans rộng. Trang điểm nhẹ nhàng. Sau đó chạy đến một quán quen, mua ly hồng trà tắc thật chua. Đây là món nước mình yêu thích.

Mình dừng chân tại một gốc cây lớn, những tán lá tỏa rộng một vùng trời, xung quanh là những nụ hoa vàng rụng rơi đầy mặt đất. Điều thích nhất khi ngồi ở đây là có thể thỏa thích ngắm nhìn dòng người qua lại. Sài Gòn dần hồi phục sau trận đại dịch lớn. Sự sống quay trở lại thật rộn ràng.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp.

Mình lấy chiếc tai nghe từ trong túi, bật một bài hát ngẫu nhiên. Âm nhạc vang lên những giai điệu tròn trịa. Nắng chiều mang màu vàng ươm hòa cùng cơn gió tạo nên nhịp điệu riêng cuối ngày.

Bên đường có bốn bạn sinh viên đang ngồi ăn với nhau. Khi bắt gặp hình ảnh ấy, kí ức về quãng thời gian tươi đẹp thời sinh viên ùa về như thước phim tua chậm trong tâm trí. Ngày đó, nhóm tụi mình gồm bốn người, học chung một lớp, đi đâu cũng có nhau, chiều nào cũng lê lết khắp các quán xá, ăn không biết bao món và chỉ trở về kí túc xá khi trời đã tối muộn. Thời sinh viên mình đã có những kỉ niệm đẹp.

Mình ngồi thật lâu, ngắm nhìn đến khi nhóm bạn ấy ra về. Hoàng hôn dần tắt nắng, xe cộ trở nên đông đúc. Mình gặp gỡ thêm điều quý giá. Đó là chàng trai đeo mặt nạ với cây đàn ghitar bên kia đường. Bạn là người mà mình thường thấy trên con đường quen thuộc này. Bạn luôn ở đó với dáng hình thân thuộc. Nghêu ngao hát giữa dòng người qua lại. Mọi thứ thuộc về bạn đều lấp lánh thứ ánh sáng rất riêng tư. Mình ngưỡng mộ cách bạn chìm đắm vào thế giới riêng.

Khi nhìn bạn, tự ngẫm về bản thân. Những điều đang chọn làm, nhưng chưa hoàn toàn dấn thân để sống trọn vẹn như thế. Mình bị kẹt lại ở nỗi sợ. Không dám thể hiện con người thật. Ngay trong việc viết, vẫn còn nhiều nỗi e dè. Có lẽ vì vậy mà khi gặp bạn, mình thấy ánh sáng đó thật đẹp. Mình đã luôn yêu cái cảm giác được sống trong một thế giới riêng tư. Nhỏ bé nhưng luôn đủ đầy.

Thật lòng muốn gửi đến bạn lời cám ơn. Cám ơn bạn vì đã nhóm lên trong lòng mình một ngọn lửa mới bằng cách hòa vào thế giới của riêng bạn.

Ở lại đến khi màn đêm phủ lên bầu trời. Những bông hoa nhẹ nhàng lìa cành bay theo cơn gió. Sau đó lên xe và trở về nhà, niềm hạnh phúc lé loi chảy vào tim.

Nhắn tin cho người bạn thân, chia sẻ những khoảnh khắc kì diệu vừa qua, nói với cô ấy thật nhiều điều, về những hồi ức, khao khát, niềm tin và cả sự cố gắng cho những ngày phía trước.

Hẹn cô ấy một ngày đẹp trời quay lại nơi đây, cùng uống một ly trà ngon, tỉ tê với nhau những câu chuyện về cuộc sống và hạnh phúc.

Khi viết những dòng này, trái tim mình nở một bông hoa thật đẹp.

Nguồn ảnh trong bài: Pinterest

Về tác giả

tieuhy

Mình là Mai Anh – người viết câu chuyện của trái tim

Mình vẫn luôn mong, có một góc nhỏ riêng tư, nơi mình có thể ghi lại, chia sẻ cảm xúc, suy nghĩ, câu chuyện vụn vặt trên hành trình tìm kiếm, chọn sống thật với bản thân.

Bên ngoài đời sống, mình là một người không hoàn hảo, nhiều vụng về. Có lẽ câu chữ giống mình, đang tập lớn lên giữa dòng đời rộng lớn.

Nên mình thầm mong, nếu có một nhân duyên đưa bạn đến đây, nếu bạn có thể tìm điều gì đó hữu ích cho hạnh phúc, con đường, cuộc sống, hành trình riêng bạn.

Khi câu chữ của mình có thể làm được điều đó, dù chỉ một chút. Mình đã thực sự hạnh phúc. Cám ơn vì bạn vì đã ở đây, chia sẻ hành trình cùng mình.

Có thể bạn sẽ thích...
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x