Tâm hồn sẽ không có cầu vồng nếu đôi mắt thiếu đi giọt lệ.”
John Vance Cheney
Bao lâu rồi bạn không thể khóc thật lớn khi gặp phải chuyện đau buồn? Bao lâu rồi việc đè nén cảm xúc, trở thành thói quen?
Người bạn của mình từng kể rằng suốt một thời gian dài cô ấy không thể khóc, dù phải đối diện với nhiều chuyện đau lòng.
Thật lòng cô ấy cũng mong bản thân có thể khóc thành tiếng. Nhưng lạ là, chẳng có giọt nước mắt nào rơi từ đôi hàng mi bé nhỏ ấy. Có lẽ vì không thể khóc mà trong cô ấy vẫn luôn tồn tại sự đau đớn nặng nề, chỉ còn biết dùng sự bận rộn công việc để quên đi?
Trong suốt một quãng thời gian dài vì phải liên tiếp đối diện với nhiều chuyện khó khăn, bấp bênh trong công việc, và đỉnh điểm đau đớn nhất có lẽ là kết thúc mối tình đầu tưởng chừng sẽ nắm tay nhau đi đến tận cùng cuối con đường. Hạnh phúc chưa bao nhiêu, tổn thương chồng chất tổn thương.
Bạn mình mang dáng vẻ khiến cho người xung quanh cảm thấy an tâm, rằng cô ấy có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân. Bạn từng tâm sự, dáng vẻ cá tính mà bạn xây dựng, thực chất là cách ngụy trang, vì không muốn người khác nhìn thấy phần yếu đuối bên trong mình.
Phải chăng cũng vì nhập vai quá lâu, hóa thân trọn vẹn trong vai diễn mà quên cô mất rằng bản thân vốn dĩ cũng chỉ là cô gái bé nhỏ yếu đuối cần được yêu thương và sự chở che như bao người ngoài kia.
Dẫu biết khóc không phải là cách duy nhất giải tỏa cảm xúc. Nhưng mình thầm mong rằng một ngày nào đó cô ấy có thể bật khóc thật lớn. Khóc như một đứa trẻ bị người khác dành mất phần bánh ngon.
Mong cô ấy có thể tỏ ra yếu đuối, gục ngã, bi thương, quỵ lụy, bộc lộ sự căm tức những ai làm tổn thương, bội bạc. Không cần phải đóng vai người hiểu chuyện, luôn đứng vị trí đối phương để suy nghĩ cho họ hay trở thành người hùng che chở cho mọi người xung quanh. Ở vai diễn này, cô ấy đã làm rất tốt. Đến lúc cần xả vai trở về với chính mình – một cô gái nhạy cảm và mong manh.

Từ chuyện bạn mình, câu chuyện của bản thân, từ chuyện của những người xung quanh, thật mong tất cả chúng ta, dù là con trai hay con gái, không cần phải gồng mình lên mạnh mẽ, không phải vội giấu đi vết thương đầy đau đớn nằm sâu thẳm bên trong.
Hãy cho phép nỗi đau ấy được hiện diện, hãy chăm sóc, xoa dịu sự thổn thức bằng một trái tim can đảm và dịu dàng.
“Rơi lệ cũng cần có dũng khí, cho nên thời điểm làm người ta khóc, lưu lại nước mắt nhất định phải thật đáng giá.”
Thích Cảnh Hành
Hãy cứ khóc thật lớn, can đảm bộc lộ cảm xúc trong lòng, đừng đàn áp, đừng đè nén, đừng dặt vặt, đày đoạn bạn thân thêm nữa. Hãy chăm sóc tốt cho vết thương lòng bạn đang có, như chăm sóc một nhánh cây sau một trận bão giông lớn của cuộc đời.

Ôm lấy chúng, dành cho chúng sự quan tâm, tình yêu thương và những điều tốt đẹp nhất. Một ngày nào đó, sớm thôi, trái tim bạn sẽ được chữa lành.