Suy nghĩ mãi nhưng mình không biết bắt đầu thế nào cho thú vị, chỉ là vào một sáng dậy sớm, mình đọc được chiếc blog xinh xinh của một người bạn, sau đó chợt nghĩ ra vài điều và mình muốn viết lại vào blog cá nhân.
Dạo gần đây, cuộc sống mình có chút xáo trộn, mình vừa bị lừa một số tiền khá lớn, lớn với bản thân mình của hiện tại, chúng gọi điện giả danh rằng mình có liên quan đến kiện hàng vi phạm pháp luật, cả đường dây lừa đảo, yêu cầu mình liên hệ với bạn bè mượn tiền, chẳng hiểu lúc đó bằng cách nào mình tin rồi làm theo, cũng may số tiền mượn bạn bè không quá lớn. Lúc sau đó mình gặp bé hàng xóm, nói với em, em ấy nhắc, mình kịp dừng lại.
Mình khóc, bé hàng xóm ở lại cùng mình, chị A và cậu gọi đến, mọi người động viên, nói những lời an ủi, cậu bảo đừng trách móc bản thân gì nha cháu. Dù mọi người có động viên thế nào, cảm giác tự dằn vặt, trách móc “sao mình ngốc vậy” , “sao dễ tin người đến thế”, nhiều điều khác nữa, vẫn đeo bám mình.
Khóc được một lúc, dần lấy lại bình tĩnh. Có lẽ nên coi đây như một bài học lớn, rút ra kinh nghiệm. Rồi mình nghĩ: “ Số tiền mất đi, mình sẽ kiếm lại được và hoàn trả. Còn những kẻ xấu xa kia, chúng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp khi làm những chuyện bất lương như vậy, mình cũng không nguyền rủa hay chửi bởi gì cả, không phải mình nhân đạo hay cao thượng, chỉ là mình muốn tìm thấy đôi chút nhẹ lòng khi đối diện sự mất mát của bản thân.” Nên mình chọn im lặng. Có thể một ai đó sẽ không đồng tình với cách giữ im lặng của mình, nhưng đây là cách duy nhất khiến mình thoải mái ở thời điểm hiện tại.
Mình cũng suy nghĩ về chiếc blog và chuyện viết của bản thân. Gần đây mình hay viết trên Instagram, mình thích nền tảng này và cảm thấy khi chia sẻ suy nghĩ, cuộc sống ở đó.
Về chuyện viết, mình đối thoại nhiều hơn với bản thân để tìm ra lý do tiếp tục với câu chữ, với con đường viết. Không thể phủ nhận mình đã ôm giấc mộng câu chữ của mình có thể chạm vào trái tim của người đọc, muốn viết điều gì đó có ích cho người khác và nhận được sự công nhận.
Trước đây, mỗi lần viết, mình hay mở ra và đếm lượt like, như thể like chính là minh chứng cho việc viết hay dở của bản thân. Nhưng hiện tại mình không còn muốn như vậy nữa.
Mình nhớ trước đây có một bình luận, nói rằng bài viết của mình không đủ sâu, cần đọc thêm người A, B,C. Mình biết đây là một góp ý chân thành mang tính xây dựng. Bản thân mình cũng đón nhận góp ý với tâm thế cởi mở, hiểu rằng mình cần có thêm thời gian để phát triển và rèn luyện câu chữ. Nhưng đôi khi, việc hay suy nghĩ về chuyện viết chưa tốt, cũng khiến cho mình hay do dự và chùn bước. Bạn mình hay nói “bà làm gì cũng phải tự tin điều mình làm“. Dù rất muốn có được sự tự tin như vậy. Nhưng hiện tại thì mình chưa làm được.
Mình đọc lại những bài viết cũ, thấy có nhiều lỗi, cách mình diễn đạt vừa lủng củng vừa dùng nhiều từ khó hiểu. Mình thấy xấu hổ muốn gỡ hết bài viết xuống, nhưng khi nghĩ kĩ hơn, mình tự hỏi, liệu mình có thể coi những bài viết ở đây, như một minh chứng cho trải nghiệm mình có trong cuộc sống, dù câu chữ ấy, có thể không hay.
Bước vào tuổi 26, mình cảm nhận được nhiều sự thôi thúc mạnh mẽ đến bên trong mình, nhắn nhủ rằng: “Mình có thể viết như cách mình đang chọn bước vào cuộc sống, bình tĩnh và chậm rãi. Không vội vàng, không hấp tấp, từ tốn hơn để lắng nghe bản thân, lắng nghe câu chữ, hãy để câu chữ có thời gian được lớn lên trưởng thành hơn. Hãy chọn làm như thế.”
Thật lòng, mình vui khi biết có ai đó đến đây, đọc câu chữ của mình, tìm thấy điều có giá trị, hữu ích. Nhưng mình sẽ không kỳ vọng, vì sự kỳ vọng trong phần lớn thời gian khiến mình mệt mỏi, áp lực, khiến cho con đường đến với câu chữ của mình trở nên nặng nề.
Nên mình chỉ mang theo một chút hi vọng vào tương lai, đó là khi mình có thể viết tốt hơn, câu chữ của mình được lan tỏa nhiều hơn, mình sẽ nhớ về ngày tháng hôm nay. Về những quyết định thay đổi cuộc sống và câu chữ trên chặng đường này.
Mình sẽ nhớ và trân trọng tất cả.
Cám ơn vì bạn ở đây.
Lắng nghe, chia sẻ cùng mình.
Mai Anh