Tớ thấy cậu ở đó, một mình, lẳng lặng
Tớ thấy cậu ở đó, trong không gian tối chật chội, kín mít
Tớ thấy cậu ở đó, trong đêm tối, mệt mỏi, kiệt quệ

Nhiều người không hiểu vì sao cậu lại khóc, có điều gì khiến cậu phải khóc, họ nói, nhìn mà xem những điều cậu đang có, hơn bao người. Tại sao không biết quý trọng, hà cớ gì mà phải khóc, tại sao lại khóc?
Nhiều người cho rằng cậu ngớ ngẩn, mơ ước viển vông, thứ cậu đang làm có nghĩa lý gì, có kiếm ra nhiều tiền không, sao cậu có thể ích kỷ như thế, chỉ biết sống cho riêng mình.
Người ta cho rằng cậu nên làm thế này, nên sống như thế kia, người ta trao cậu một danh sách những tiêu chuẩn, bảo cậu hãy làm theo, chắc chắn cậu sẽ hạnh phúc, nếu không nghe lời sau này hối hận ráng chịu.
Cậu biết, điều người ta nói không phải lúc nào cũng mang ý xấu, có thể họ thật lòng mong cậu sống tốt, nhưng mà làm sao đây, cậu chỉ có thể làm những gì điều khiến trái tim cậu cảm thấy trọn vẹn.
Có những điều là vớ vẩn, viển vông với người khác, nhưng lại là một thế giới mà cậu luôn khao khát được chạm vào, nỗ lực để được sống trong đó.
Có những ngày đôi chân cậu chùng xuống, lưng đau rã rời, cơ thể mệt mỏi, trái tim kiệt sức, cậu gục ngã trong căn phòng tối, không ai cạnh bên.
Có những ngày cậu chẳng thể làm gì, điều gì cũng thấy dở dang, danh sách công việc vẫn nằm đó trơ trọi, chăm chăm nhìn về phía cậu bằng con mắt tức tối, phẫn nộ. Nhưng cậu nằm ở đó, ngó lơ bất lực.
Có những ngày cậu muốn ra ngoài, muốn được nói chuyện với ai đó, muốn được chia sẻ mọi muộn phiền trong lòng. Tha thiết là thế, nhưng bất giác tự hỏi: “Cậu nên đi đâu giữa thành phố rộng lớn ngoài kia? Cậu có ai để chia sẻ không, có ai có đủ thời gian dành cho cậu?” Thế rồi, cậu nhận ra: “chẳng có ai.” Cậu chỉ có một mình, theo đúng nghĩa đen.
Hôm qua tớ thấy cậu khóc, nhưng không phải kiểu bật khóc nghẹn ngào. Cậu khóc nhưng gương mặt cậu bình thản lạ kỳ, không ai biết rằng cậu đang khóc, bởi những giọt nước mắt của cậu lại chọn rơi ngược vào trong.
Cậu biết không, tớ đã nhìn thấy, nhìn thấy những điều đang diễn ra nơi cậu.
Tớ nghĩ tớ hiểu được cậu đang cảm thấy như thế nào.
Tớ biết những gì cậu trải qua để đi được đến ngày hôm nay. Mọi quyết định cậu đưa ra có đúng đắn, có sai lầm, tất cả đều đang ảnh hưởng đến lựa chọn cậu trong hiện tại.
Tớ biết cậu đã luôn cố gắng, cố gắng làm tốt nhất trong khả năng có thể.
Tớ biết trong trái tim cậu vẫn luôn tồn tại một nơi rất sâu, rất tăm tối.
Tớ thương cậu.
Thật lòng, tớ có nhiều điều muốn nói cùng cậu, nhưng hôm nay cho tớ nói vài điều thế này thôi nhé, tớ muốn với cậu điều này nè, là:
Cậu ơi!
Nếu đau đớn hãy thừa nhận rằng cậu đang đau đớn, nếu đang tức giận hãy thừa nhận rằng cậu đang tức giận.
Tớ mong cậu không dằn vặt bản thân vì cảm xúc tiêu cực đang có.
Tớ mong cậu có thể nhìn thấy sự nỗ lực của bản thân trong suốt quãng thời gian vừa qua.
Mong cậu không xấu hổ khi không có ai đó bên cạnh, không cần xấu hổ về lựa chọn của cậu, những việc cậu đang làm.
Tớ mong cậu hiểu rằng, cảm xúc khó khăn, trạng thái này rồi sẽ qua đi. Cảm xúc trong cậu giống như bầu trời, lúc này mọi thứ là mây đen, mây đen rồi sẽ tan thành những hạt mưa rơi xuống, tưới vào những mầm non đang ươm trong lòng đất. Ngày nắng về, thời gian qua, cây đâm chồi lớn lên. Sự vất vả của cậu không hề uống phí, nó cũng giống như mầm non kia đang ủ mình, cần nhiều dinh dưỡng, cần nhiều thời gian.
Mong cậu luôn ghi nhớ, cậu không đơn độc một mình. Cuộc sống, những người thân xung quanh, những người quý mến cậu vẫn luôn ủng hộ cậu.
Hôm nay mọi thứ hãy cứ để đó, dở dang cũng được, hãy vứt bỏ mọi kế hoạch, mục tiêu ra phía xa, chọn nghỉ ngơi sớm nhé.
Tớ thương cậu, thương nỗi niềm cậu cất giữ trong trái tim.
Tớ luôn nhìn thấy cậu.
Xin đừng lo lắng, có tớ đây rồi.
Từ tớ, một người chưa có tên