– Xin chào – Con cáo nói.

 – Xin chào – Cậu hoàng tử đáp lại lễ phép, cậu xoay người lại nhưng chẳng thấy gì cả.

– Tớ đứng chỗ này – tiếng nói cất lên – dưới gốc cây táo…

– Cậu là ai thế? Cậu thật bảnh.

– Tớ là một con cáo. – Con cáo nói.

– Đến đây chơi với tớ – cậu hoàng tử rủ cáo – Tới buồn chết đi được… 

– Tớ không thể chơi với cậu được. Tớ chưa được thuần hóa

– Thế ư? Xin lỗi cậu nhé. – hoàng tử nói.

 Nhưng, sau khi suy nghĩ, em hỏi thêm:

– “Thuần hóa” nghĩa là gì thế?

– Ra cậu không phải ở đây, – con cáo nói, – cậu đi tìm cái gì?

– Tớ tìm kiếm con người. – “thuần hóa” nghĩa là gì vậy?

-Loài người, họ có súng, họ bắn. Phiền lắm! Họ cũng nuôi gà nữa. Đó là lợi ích duy nhất của họ. Có phải cậu đi tìm kiếm gà không? – Con cáo nói.

– Không, tớ tìm kiếm bạn. “Thuần hóa” là gì?

– Đó là một điều bị bỏ quên lâu rồi. Nó có nghĩa là “tạo ra những tình cảm ràng buộc”

– Tạo nên những tình cảm ràng buộc?- hoàng tử hỏi

– Đúng thế. Lúc này cậu đối với tớ cũng chỉ là một cậu bé như trăm nghìn cậu bé khác trên đời. Tớ chẳng cần gì đến cậu. Và cậu cũng chẳng cần gì đến tớ. Tớ đối với cậu chỉ là một con cáo giống như hàng trăm con cáo. Nhưng nếu cậu làm cho tớ quen dần cậu, hai đứa bọn mình, đưa này sẽ cần đứa kia. Đối với tớ, cậu sẽ là người duy nhất trên đời. Tớ đối với cậu sẽ là duy nhất trên đời.

– Tớ bắt đầu hiểu. Hoàng tử nói. Tới từng có một bông hoa… tớ nghĩ nàng đã làm cho tớ làm quen.

– Có thể lắm! Trên Trái Đất có vô vàn điều…

– Ô không, không ở trên Trái Đất đâu, – Cậu hoàng tử nói.

Cáo có vẻ chú ý:

– Trên một hành tinh khác?

– Phải.

– Trên hành tinh ấy, có kẻ đi săn không?

– Không.

– Việc này hay đây! Nhưng có gà không?

– Không.

– Thế thì chả có gì hoàn hảo thật. – Con cáo thở dài.

Nhưng rồi cáo bỗng trở lại với ý nghĩ của mình

– Đời tớ tẻ nhạt. Tớ săn gà, người săn tớ. Tất cả gà đều giống nhau, tất cả người đều giống nhau. Vì thế, tớ hơi chán. Nhưng nếu cậu thuần hóa tớ, đời tớ sẽ chói chang như ánh sáng mặt trời. Tớ sẽ nhận ra một bước chân một bước chân khác hẳn với mọi bước chân khác. Các bước chân sẽ làm cho tớ chui ngay xuống đất. Những bước chân của cậu giống như âm nhạc vẫy, gọi tớ từ trong hang chạy ra. Và cậu hãy nhìn kìa. Cậu thấy không, ở kia, có những cánh đồng lúa? Tớ không ăn bánh mì. Lúa với tớ là vô dụng. Cánh đồng lúa mì với tớ chẳng có ý nghĩa gì hết. Mà thế thì buồn quá. Nhưng mái tóc vàng kim của cậu, mái tóc vàng kim của cậu thật tuyệt, khi cậu đã làm cho tớ thân quen cậu, lúa mì vốn màu vàng, sẽ gợi cho tớ nhớ đến cậu. Tớ sẽ yêu cả tiếng gió khua trong lúa mì nữa…

Con cáo chợt im lặng rồi nhìn chú hoàng tử hồi lâu:

– Làm ơn… hãy thuần hóa tớ đi – cáo nói

– Tớ cũng muốn thế lắm, nhưng tớ không có nhiều thì giờ. Tớ còn phải đi kiếm bạn bè và tìm hiểu nhiều sự vật.

– Người ta chỉ hiểu được những vật người ta đã thân quen, – cáo nói – Loài người bây giờ không còn đủ thì giờ hiểu cái gì hết. Họ mua những vật làm sẵn của các con buôn. Nhưng không ở đâu người ta bày bán bạn hữu, nên con người không còn bạn hữu nữa. Cậu cần bạn hữu thì cậu hãy làm quen với tớ.

– Thế phải làm như thế nào? – hoàng tử hỏi.

– Phải thật kiên nhẫn – cáo trả lời. Ban đầu, cậu hãy ngồi hơi xa tớ một tí, thế, ở trong cỏ. Tớ đưa mắt liếc nhìn cậu, nhưng cậu chẳng nói gì cả. Tiếng nói là nguồn gốc của mọi sự hiểu lầm. Nhưng mỗi ngày, cậu có thể ngồi dịch lại một tí…

Sáng hôm sau, cậu hoàng tử quay lại.

– Tốt hơn, nên đến đúng giờ như hôm trước – cáo nói. – Chẳng hạn như bốn giờ chiều cậu đến, thế thì từ ba giờ, tớ đã thấy vui. Càng đến gần giờ, tớ càng thấy vui. Bốn giờ tớ đã cuống lên, tớ lo lắng; và tớ vụt hiểu ra cái giá của hạnh phúc. Nhưng nếu cậu đến thất thường, tớ sẽ không biết vào lúc nào nên trang điểm cho lông mình.. Phải có nghi thức chung giữa chúng ta.”

– “Nghi thức” là cái gì? – Cậu hoàng tử hỏi

– Đó cũng là một cái tớ quên lâu quá – cáo nói- Đó là cái làm cho một ngày này khác với mọi ngày, một giờ này khác với mọi giờ. Ví dụ như, ở bọn săn tó, có một nghi thức. Mỗi thứ năm, họ nhảy múa với các cô gái trong làng. Thế là thứ năm là một ngày kì diệu! Hôm ấy tớ có thể rong chơi đến tận vườn  nho. Nếu bất cứ ngày nào những kẻ đi săn ấy cũng nhảy múa được, thì ngày nào rồi cũng sẽ như ngày nào, tớ sẽ chẳng có tí ngày nào nghỉ nữa.

Cậu hoàng tử đã thân quen với con cáo như thế đó. Và khi giờ lên đường sắp tới, con cáo nói:

– Ôi chao! Cáo nói – Tớ sẽ khóc mất.

– Đó là lỗi của cậu, – cậu hoàng tử nói – Tớ tuyệt chẳng muốn cậu khổ, cậu lại cứ muốn tớ làm cho cậu thân quen.

– Đúng thế – cáo nói.

– Kìa, cậu sắp khóc kìa – cậu hoàng tử nói.

– Đúng, tớ sắp khóc. – Cáo nói.

– Khóc cũng chả được gì cơ mà?

– Được chứ, – cáo nói – Vẫn còn cái màu vàng kim của lúa mì.

Rồi nó nói thêm:

– Cậu hãy trở lại thăm vườn hồng đi. Cậu sẽ hiểu rằng bông hồng của cậu là duy nhất trên đời này. Sau đó cậu sẽ quay lại đây từ biệt tớ, tớ sẽ tặng cho cậu một điều bí mật.

Cậu hoàng tử bé nhỏ trở lại thăm các cô nàng hoa hồng. Cậu nói với những bông hồng:

– Tất cả các cô chẳng ai giống như bông hồng của tôi, các cô chưa là gì cả. Chưa một ai quen thân với các cô, và các cô cũng chưa thân quen với một ai cả. Các cô cũng như bạn cáo của tôi trước kia. Trước kia, nó là một con cáo giống như trăm nghìn con cáo khác. Song tôi đã làm nó trở thành bạn thân của tôi, và bây giờ cậu ấy trở nên duy nhất ở trên đời.

Những bông hồng cảm thấy lúng túng. Cậu  lại nói tiếp với các cô nàng ấy:

– Các cô đều đẹp nhưng các cô trống rỗng. Không ai có thể chết vì các cô. Dĩ nhiên, một người qua đường bình thường sẽ thấy bông hồng của tôi nộm giống hệt các cô. Nhưng chỉ riêng nàng cũng quan trọng hơn tất cả các cô, vì chỉ có nàng được tôi tưới tắm cho. Vì chỉ có nàng được nằm dưới bình thủy tinh hình cầu tôi chụp xuống chở che cho. Vì chỉ có nàng được tôi đặt nằm sau tấm bình phong. Chỉ vì nàng mà tôi diệt sâu (trừ hai ba con để cho nở thành bướm). Vì chỉ có nàng được tôi lắng nghe than vãn hoặc khoe khoang và lắng nghe cả khi nàng lặng yên. Vì đó là bông hồng của tôi.

Rồi em quay trở lại chỗ con cáo

– Vĩnh biệt 

Con cáo nói:

– Vĩnh biệt. Đây, cái bí quyết của tớ. Rất đơn giản thôi: Người ta chỉ nhìn thấy thật rõ ràng bằng trái tim mình. Điều mà mắt thường chẳng thể nhìn thấy được.

Hoàng tử nhắc lại để nhớ

– Muốn nhìn đúng phải nhìn bằng trái tim. Mắt thường không thế thấy được.

Chính cái thời giờ cậu dành cho một bông hồng khiến cho bông hồng của cậu có ý nghĩa nhiều đến vậy.

Chú hoàng tử nhắc lại để nhớ cho kĩ:

– Chính là thời gian mà tớ đã dành cho bông hồng của tớ.

– Loài người đã quên bằng sự thật này – cáo nói – Nhưng cậu không nên quên. Cậu nên mãi mãi có trách với những gì cậu đã thân quen. Cậu có trách nhiệm với bông hồng của cậu.

– Tớ có trách nhiệm đối với bông hồng của tớ… Cậu hoàng tử lặp lại, để nhớ thật kỹ.

Cáo đã dạy cho Hoàng tử bé nhiều bài học sâu sắc. Đó là những bài học mà mỗi người chúng ta có thể học hỏi, chắt lọc làm vốn sống, làm hành trang xây dựng một đời sống bình yên và tốt đẹp.

Thế giới này chẳng có gì là hoàn hảo

Hoàng tử bé sống trên hành tinh B612. Đó là một hành tinh bé tí teo, nơi chỉ có đủ cho hoàng tử bé, bông hồng nhỏ của cậu và vài cây bão táp. Trên hành tinh B612 không có khói bụi, không có tiếng ồn, không có sự bon chen hay ganh đua, không có kẻ đi săn. Nhưng cũng chẳng có gà. Với cáo đó là điều buồn thảm, đó không phải là nơi để sống.

Trái đất ngược lại, có vô vàn điều, có xe cộ, có tiếng ồn, có những tòa nhà chọc trời, hoa lá cỏ cây, đặc biệt là có gà, nhưng đồng nghĩa có nhiều kẻ đi săn. “Tớ săn gà, người săn tớ”. Đúng là trên đời này, chẳng có gì là hoàn hảo. 

Đôi khi để có được một thứ, bạn phải đánh đổi hay chấp nhận không có thứ khác, hoặc có lúc bạn cần phải chấp nhận một vài điều không thích để có được điều bạn muốn. Cuộc sống vốn dĩ chẳng có điều gì là hoàn hảo, con người cũng vậy. Không có một ai là hoàn hảo.

Để xây dựng mối quan hệ cần rất nhiều sự nhẫn nại

Cáo dạy hoàng tử bé bí quyết để để thuần hóa cáo, điều đầu tiên và quan trọng nhất là phải kiên nhẫn.

Nguồn ảnh: Internet

 “Phải thật kiên nhẫn – cáo trả lời. Ban đầu, cậu hãy ngồi hơi xa tớ một tí, thế, ở trong cỏ. Tớ đưa mắt liếc nhìn cậu, nhưng cậu chẳng nói gì cả. Tiếng nói là nguồn gốc của mọi sự hiểu nhầm. Nhưng mỗi ngày, cậu có thể ngồi dịch lại một tí…”

Điều này đúng trong việc vun đắp các mối quan hệ sâu sắc như tình bạn và tình yêu. Khi bạn muốn tiến tới với một ai đó, đặc biệt là những người mang tâm hồn nhạy cảm, từng có tổn thương, không dễ mở lòng.

Với những người như vậy, bạn càng phải có nhiều kiên nhẫn.

Lời dạy của Cáo khiến mình nhớ đến một câu nói cũng mang ý nghĩa tương tự như vậy, câu nói ấy là “Cách tốt nhất để yêu một người là nhẹ nhàng dạo trong tâm hồn người đó cho đến khi bạn tìm thấy vết nứt, sau đó nhẹ nhàng dùng tình yêu của bạn để lấp đầy vết nứt đó.

Nhẹ nhàng, từ tốn bước đến cùng với một trái tim chân thành. Là chìa khóa mở cửa tâm hồn người bạn muốn trao yêu thương.

Yêu không đơn thuần là câu chuyện của cảm xúc, yêu cần có trách nhiệm

“Cậu nên mãi mãi có trách với những gì cậu đã thân quen. Cậu có trách nhiệm với bông hồng của cậu.”

Mỗi người đều có trách nhiệm với quyết định lựa chọn của chính mình.

Khi hai người bước vào mối quan hệ, mối quan hệ đó không đơn thuần để thỏa mãn nhu cầu cảm xúc nhất thời, đó còn là câu chuyện của trách nhiệm, của việc cùng nhau vun đắp, nuôi dưỡng mối quan hệ.

Nguồn ảnh: Internet

Hoàng tử bé biết rằng cậu cần phải có trách nhiệm với sinh tồn của bông hồng. Cậu không thể cứ mãi ngồi một chỗ chỉ ngắm nhìn. Để có một bông hồng xinh xắn, nở những bông hoa ngát hương, hàng ngày cậu phải nhổ những bão táp nhỏ mọc quanh, cậu phải siêng bắt sâu, tưới nước, thường xuyên chuyện trò cùng nàng. 

Tình yêu như bông hoa hồng, nếu không có sự nỗ lực của hai người yêu nhau, tình yêu rồi sẽ mau chóng héo tàn.

Chúng ta trở nên đặc biệt với những người yêu thương chúng ta

Bông hồng của hoàng tử bé, không phải bông hồng duy nhất, ngoài kia cũng có hàng ngàn bông hồng nom giống hệt.

Internet

Lúc ban đầu khi chưa được thuần hóa, với cáo, hoàng tử bé cũng chỉ cậu bé trong hoàng trăm ngàn cậu bé và với hoàng tử bé cũng vậy, cáo cũng chỉ là con cáo trong hoàng trăm hàng vạn con cáo.

Bạn có thể là một chàng trai trong hàng vạn chàng trai, một cô gái trong hàng vạn cô gái. Đôi khi bạn cũng không có gì quá nổi bật, thậm chí mờ nhạt so với rất nhiều người tài sắc vẹn toàn bên ngoài kia.

Điều làm cho bông hồng của hoàng tử bé trở nên đặc biệt, vì đó là bông hồng hoàng tử bé gặp đầu tiên trên hành tinh B612 và chính thời gian công sức hoàng tử bé dành cho bông hồng, đã làm bông hồng trở nên hết sức quý giá với cậu.

“Các cô đều đẹp nhưng các cô trống rỗng. Không ai có thể chết vì các cô. Dĩ nhiên, một người qua đường bình thường sẽ thấy bông hồng của tôi nộm giống hệt các cô. Nhưng chỉ riêng nàng cũng quan trọng hơn tất cả các cô, vì chỉ có nàng được tôi tưới tắm cho. Vì chỉ có nàng được nằm dưới bình thủy tinh hình cầu tôi chụp xuống chở che cho. Vì chỉ có nàng được tôi đặt nằm sau tấm bình phong. Chỉ vì nàng mà tôi diệt sâu (trừ hai ba con để cho nở thành bướm). Vì chỉ có nàng được tôi lắng nghe than vãn hoặc khoe khoang và lắng nghe cả khi nàng lặng yên. Vì đó là bông hồng của tôi.”

Một người đặc biệt trong lòng một người, không phải người đó là người xinh đẹp, hoàn hảo, tài năng hay thành công nhất. Điều khiến một người trở nên đặc biệt chính là nhờ vào tình yêu, vào sự quan tâm, chăm sóc và trân trọng của đối phương.

Vẻ đẹp không nằm trong đôi má hồng của người thiếu nữ mà ở trong mắt của kẻ si tình

triết gia người Đức – Immanuel Kant.

Mỗi người chúng ta không thể trở thành người đặc biệt với cả thế giới này, nhưng ta đều có thể trở thành người đặc biệt với một ai đó trong đời sống nhỏ lẻ của chính mình.

Người ta chỉ nhìn rõ bằng trái tim. Đôi mắt thường mù lòa trước những điều cốt tử

Cáo dạy thêm cho hoàng tử bé một triết lý giản dị nhưng vô cùng ý nghĩa trong tình cảm: “Người ta chỉ nhìn thấy thật rõ ràng bằng trái tim mình. Điều mà mắt thường chẳng thể nhìn thấy được.”

Ánh nhìn chúng ta dễ chứa đựng nhiều thiên kiến. Vì thế, rất thường xuyên chúng ta bỏ lỡ những người bạn tốt, những người yêu thương chúng ta thật lòng chỉ vì những nhận định rất nhanh đôi khi sai lầm đến từ tâm trí.

Nếu không có trái tim, một trực giác nhạy bén để cảm nhận những điều sâu thẳm hơn ở những người ta gặp gỡ, chúng ta sẽ rất khó tìm được một người bạn tâm giao, một người yêu thương đồng điệu về mặt tâm hồn, tình cảm và tinh thần.

Để trải nghiệm cảm xúc tươi đẹp trong mối quan hệ, cần một trái tim can đảm

Lúc hoàng tử rời đi cáo đã khóc. 

Rõ ràng, trước đó cáo biết một ngày nào đó hoàng tử bé sẽ ra đi. Nhưng cáo vẫn yêu cầu hoàng tử bé thuần hóa mình. Điều gì khiến cáo đưa ra lựa chọn như vậy?

Internet

Lúc hoàng tử bé chưa đến, đời cáo là những chuỗi ngày tẻ nhạt. Cáo săn gà, cáo trốn chạy khỏi sự săn bắt của loài người, thỉnh thoảng cáo có thể đến vườn nho khi con người nghỉ ngơi tham gia lễ hội. Mọi thứ cứ lặp lại một cách an toàn, nhàm chán.

Thế nhưng khi hoàng tử bé đến, cuộc đời cáo có nhiều thay đổi. Đời cáo tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.

Nếu cậu thuần hóa tớ, đời tớ sẽ chói chang như ánh sáng mặt trời. Tớ sẽ nhận ra một bước chân một bước chân khác hẳn với mọi bước chân khác. Các bước chân sẽ làm cho tớ chui ngay xuống đất. Những bước chân của cậu giống như âm nhạc vẫy, gọi tớ từ trong hang chạy ra. Và cậu hãy nhìn kìa. Cậu thấy không, ở kia, có những cánh đồng lúa? Tớ không ăn bánh mì. Lúa với tớ là vô dụng. Cánh đồng lúa mì với tớ chẳng có ý nghĩa gì hết. Mà thế thì buồn quá. Nhưng mái tóc vàng kim của cậu, mái tóc vàng kim của cậu thật tuyệt, khi cậu đã làm cho tớ thân quen cậu, lúa mì vốn màu vàng, sẽ gợi cho tớ nhớ đến cậu. Tớ sẽ yêu cả tiếng gió khua trong lúa mì nữa…

Những ngày u buồn ảm đạm một mình không còn nữa, thế giới xung quanh, những gì đã từng vô nghĩa giờ đây trở nên tràn đầy sức sống, như cánh đồng lúa mì, chúng trở nên đẹp đẽ, bởi chính màu vàng cánh đồng ấy, đã gợi nhắc cáo nhớ đến màu tóc vàng rực rỡ của hoàng tử bé, những bước chân cậu ấy bây giờ như một điệu nhạc vẫy gọi cáo ra khỏi hang bước đến với những cuộc dạo chơi. 

Hạnh phúc tràn ngập trong cuộc đời cáo. “Nếu cậu đến vào lúc bốn giờ chiều, thì ba giờ tớ đã cảm thấy hạnh phúc“. Đó là niềm hạnh phúc khi ở một mình cáo không thể cảm nhận được, gặp hoàng tử bé, cáo mới hiểu ý nghĩa thực sự của hạnh phúc khi có ai đó kề bên.

Một mối quan hệ tốt đẹp sẽ tan vỡ? Đúng là vậy, tình yêu hay tình bạn sâu sắc đều đứng trên nguy cơ đổ vỡ.

Những chuyện tình đẹp lãng mạn bên nhau từ thời cắp sách đến trường, yêu nhau tận hơn 10 năm cùng nhau đi qua bao thăng trầm cuộc sống từ lúc ra trường cho đến khi mỗi người bắt đầu có được thành công riêng thì chia tay.

Có những người gặp nhau, họ như hai mảnh ghép khuyết vừa vặn trong bức tranh, họ chọn bên nhau, chia sẻ cuộc sống, tưởng chừng có thể nắm tay nhau đến cuối con đường, nhưng rồi một ngày nào đó, họ nhận ra hai người không phù hợp ở bên nhau nữa.

Những người bạn cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, vì hiểu lầm nào đó mà trở nên xa cách.

Những đổ vỡ như thế thật đau lòng biết bao. 

Nếu từng trải qua tổn thương, hãy dành cho bản thân một quãng thời gian cần thiết để chữa lành vết thương tâm hồn.

Nhưng đừng thế mà cứ mãi khép lòng, không đón nhận yêu thương thêm một lần nữa.

Một ngày nào đó, trên hành trình kế tiếp, có thể gặp một người phù hợp, hãy cho bản thân cơ hội được đón nhận tình yêu thương. Yêu thương món quà tuyệt vời nhất mà tạo hóa dành cho chúng ta.

Hãy giống như cáo, can đảm yêu thương dù biết hoàng tử một ngày nào đó rời đi. 

Internet

Hoàng tử bé đi rồi, nhưng những ký ức hạnh phúc của cáo và hoàng tử bé từng có với nhau luôn sống mãi trong tim cáo. Giờ đây, màu vàng óng ánh của cánh đồng lúa, mùi hương thân quen trong gió, thỉnh thoảng sẽ nhắc cáo nhớ về mái tóc vàng rực rỡ của người mà cáo từng thương yêu.

Bấy nhiêu thôi đã đủ để cáo chọn tình yêu, dù biết rằng người mình yêu đôi khi có thể làm mình khóc và tổn thương nhiều một chút.

Nguồn ảnh: Internet

Về tác giả

tieuhy

Mình là Tiểu Hy – người viết câu chuyện của trái tim

Mình vẫn luôn mong, có một góc nhỏ riêng tư, nơi mình có thể ghi lại, chia sẻ cảm xúc, suy nghĩ, câu chuyện vụn vặt trên hành trình tìm kiếm, chọn sống thật với bản thân.

Bên ngoài đời sống, mình là một người không hoàn hảo, nhiều vụng về. Có lẽ câu chữ giống mình, đang tập lớn lên giữa dòng đời rộng lớn.

Nên mình thầm mong, nếu có một nhân duyên đưa bạn đến đây, nếu bạn có thể tìm điều gì đó hữu ích cho hạnh phúc, con đường, cuộc sống, hành trình riêng bạn.

Khi câu chữ của mình có thể làm được điều đó, dù chỉ một chút. Mình đã thực sự hạnh phúc. Cám ơn vì bạn vì đã ở đây, chia sẻ hành trình cùng mình.

Có thể bạn sẽ thích...
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x