Bố mẹ có tôi khi mới mười bảy tuổi
Năm nay tôi cũng vừa tròn mười bảy.
Cũng chẳng có cách nào biết chắc tôi có thể là lớn lên thành mười tám và mười chín tuổi hay không.
Điều đó không do chúng tôi định đoạt.
Điều duy nhất chúng tôi biết, là thời gian không còn nhiều.

Những đứa trẻ cứ lớn nhanh như thổi.
Còn tôi thì già đi trông thấy.

Những năm tháng rực rỡ là tác phẩm viết chủ đề về gia đình, cuộc sống và quá trình chống bệnh tật của cậu bé có tên Ah Reum. Ah Reum là kết quả của mối tình vụng dại, non trẻ của bố mẹ, năm hai người vừa tròn 17 tuổi.

Vì mắc căn bệnh lão hóa sớm, Ah Reum tuổi mười bảy chẳng khác gì một ông lão tám mươi. Việc em có thể sống đến khoảng thời gian này chính là kỳ tích.

“Năm nay tôi 17 tuổi. Mọi người vẫn bảo tôi có thể sống đến giờ là một kỳ tích. Tôi cũng nghĩ như vậy. Hiếm có người nào bị bệnh như tôi có thể sống qua tuổi bảy.”

Tuổi mười bảy, thanh xuân đẹp nhất đời người. Thay vì được thoải mái, hồn nhiên như những người bạn đồng trang lứa. Ah Reum “một mình” đối diện với nỗi đau thể chất và tinh thần.

Trải qua nhiều sự dày vò, đau đớn do bệnh tật, nhưng ít khi nào ta thấy Ah Reum than vãn, oán trách. Hoàn cảnh càng khó khăn, Ah Reum càng trở nên kiên cường và mạnh mẽ.

Khi nói về bất kỳ điều gì, dù là tình trạng sức khỏe hay nỗi đau, em luôn chọn chia sẻ một cách chân thành, từng câu nói đều mang theo sự thuần khiết và lòng trắc ẩn to lớn. Thực sự khiến người khác cảm thấy đau lòng.

“Tính ra, năm nay tôi mới tròn mười bảy tuổi, trong mười bảy năm cuộc đời ấy tôi đã chiêm nghiệm được một điều, ấy là trên thế gian này nỗi đau thể xác là cảm giác đơn độc vô cùng, chỉ có thể tự mình chịu đựng. Nỗi thống khổ đó không phải ai có thể hiểu được và cũng chẳng thể chia sẻ với bất cứ ai.

“Cho đến lúc này, tôi đã dành hết thời gian của cuộc đời mình để cảm nhận cơ thể mình. Giống như việc chúng ta không lúc nào thôi nghĩ về cái lưỡi của mình khi bị mọc những nốt nhiệt, tôi phải sống và ý thức một cách rõ ràng và chi tiết về mỗi cơ quan trên cơ thể mình. Khi những người khác gọi xương họ là xương thì tội lại không chỉ gọi nó như thế. Khi người ta gọi là phổi thì tôi không thể gọi nó đơn thuần là phổi được. Giống như hàng trăm cái tên mà những sinh viên trường y phải thức đêm thức hôm lẩm nhẩm học thuộc, trong vốn từ ít ỏi của mình, cũng phải tốn nhiều thời gian tôi mới có thể thấm nhuần những từ ngữ khó hiểu đó. Mỗi lần phải nghĩ đến việc mình cũng có da, tim, gan và cơ bắp tôi lại thấy vô cùng mệt mỏi.

Một điều đáng khâm phục ở Reum, là dù không biết thời điểm cuộc sống sẽ dừng lại, nhưng em vẫn quyết tâm theo đuổi ước mơ của mình, ước mơ viết tác phẩm riêng. Vậy nên, sau sinh nhật, mỗi khi có thời gian, em thường ngồi trong phòng, chăm chỉ viết. Reum chọn viết về mối tình của bố mẹ bằng trí tưởng tượng. Vì em muốn, tác phẩm của mình sau khi hoàn thành sẽ trở thành món quà ý nghĩa dành tặng bố mẹ.

“Tôi đắn đo rồi gõ câu văn:”Không biết nên gọi là gì đây nhỉ, hãy cứ gọi đơn giản là nét mặt của bố mẹ.” Bố mẹ đã là bố mẹ, là người lớn cả rồi, nhưng chí lớn không thôi thì cũng chưa thể trở thành bố mẹ được. Lúc ấy tôi ngắm nhìn dáng vẻ của hai người trong tâm ảnh thật lâu. Ngắm nhìn đôi mắt của tuổi trẻ, chiếc cổ của tuổi trẻ, những sợi tóc của bố mẹ trẻ con của tôi. Họ trẻ đến nỗi nhìn thấy thương, khiến trái tim không khỏi xót xa. Tôi đưa tay lên, chạm nhẹ lên mái đầu họ, như đang từ thế giới già nua của tôi hướng đến thế giới khác.”

Cứ thế, mỗi ngày trôi qua Ah Reum lấy đầy cuộc sống bằng những dòng suy nghĩ, những lần lén lút viết câu chữ được viết trên máy tính (em giấu bố mẹ chuyện mình viết). Thỉnh thoảng có buồn chán quá, em sẽ đi gặp ông Jang để trò chuyện. Ông Jang là người bạn hàng xóm có chút kỳ lạ, sáu mươi tuổi nhưng tính cách ông có phần khá trẻ con sống cùng người bố chín mươi tuổi.

Ngoài trái tim mạnh mẽ và kiên cường, Ah Reum còn là một cậu bé rất hiểu chuyện, khi biết được nỗi khổ tâm của bố mẹ, em đồng ý tham gia chương trình truyền hình nói về hoàn cảnh của mình để gia đình có được nguồn tài trợ giảm bớt gánh nặng tài chính. Chuyện quả thực không mấy dễ dàng.

Nhưng cũng nhờ chương trình, Ah Reum đã truyền cảm hứng sống mạnh mẽ tới mọi người xung quanh. Bên cạnh đó, em có thêm người bạn mới, một cô bạn cùng tuổi, người đã cùng em chia sẻ buồn vui trong một khoảng thời gian. Và đó cũng là lần đầu tiên trong đời, chàng trai 17 tuổi thực sự biết yêu.

Hành trình tìm kiếm sự sống của Ah Reum có thể ngắn so với một đời người. Dù ngắn ngủi nhưng chắc chắn rằng Ah Reum đã sống những năm tháng thanh xuân rực rỡ và tươi đẹp nhất. Ah Reum giống như ngôi sao nhỏ bé, thân thể tuy yếu ớt nhưng luôn chọn vươn lên, chọn tỏa sáng giữa bầu trời bao la rộng lớn.

Câu chuyện của Ah Reum sẽ giúp bạn nhận ra rằng: “Sức sống mãnh liệt không phụ thuộc vào tuổi tác, càng không nằm ở hình thức bên ngoài. Thực tế, sức sống lớn nhất được nuôi dưỡng bên trong một trái tim kiên định và bền bỉ. Dù số phận không ưu ái, cơ thể yếu đuối, cuộc sống gặp nhiều khó khăn, nhưng nếu sở hữu tinh thần kiên cường, thì sức sống sẽ tiếp tục lan tỏa và thắp sáng trong bạn.

Ah Reum cũng khẽ nhắc nhở chúng ta cần học cách trân quý việc được sống. Sự sống mà chúng ta thường có xu hướng xem nhẹ, thì đâu đó trên thế gian này có người phải đánh đổi bằng tất cả nước mắt, nỗi đau và cả gia tài lớn chẳng thể có được.

Dẫu biết, cuộc sống của mỗi người đều tồn tại góc khuất riêng, có những giai đoạn tăm tối khiến chúng ta đánh mất niềm tin, muốn từ bỏ cuộc sống. Nhưng dù phải trải qua bao nhiêu trắc trở, mong rằng bạn hiểu rằng chỉ bạn còn sống, còn có mặt trên đời, thì mọi vấn đề đều có cách giải quyết. Mỗi chặng đường bạn đi đều ẩn chứa những bài học quý giá về sự trưởng thành.

Như bố mẹ của Ah Reum, năm 17 tuổi hai người chẳng biết bản thân muốn gì, trở thành ai, sống cuộc đời ra sao.

Nhưng bằng việc chọn chịu trách nhiệm cho tình yêu vụng dại năm 17 tuổi, cả hai bước vào thế giới của người lớn. Chặng đường ấy thật nhiều khó khăn, áp lực nhưng họ đều đã thay đổi khi trở thành ông bố, bà mẹ của một cậu con trai bé nhỏ.

Sống như thế nào là điều không ai có thể dạy cho ai. Đó là một trải nghiệm đặc biệt mà mỗi người chỉ có thể tự mình chiêm nghiệm thông qua trải nghiệm cá nhân, từ đó suy ngẫm về bản chất cuộc sống.

Viết đến đây mình nhớ đến một câu nói, có đại ý như sau: “Thanh xuân đẹp nhất, không phải tuổi mười bảy, mười tám, càng không phải nhìn vào sự hào nhoáng có được từ bên ngoài. Thanh xuân tươi đẹp và rực rỡ nhất chính là dù có trải qua bao ngày giông bão, vẫn không quên mang ánh nắng hong khô tâm tư, sống trọn vẹn bằng sức sống của trái tim.”

Gió thổi. Bố biết rõ nhất rằng vào ngày lộng gió thì phải đi tìm người yêu. Ngay từ khi còn là một câu thiếu niên tràn đầy năng lượng nhảy tùm xuống dòng nước cho nhiệt huyết sục sôi theo đà lớn lên của cơ thể bớt bức bối, bố đã khao khát một điều, ấy là được ôm một người con gái trong vòng tay. Năm đó mười bảy tuổi, bố đã nhung nhớ da diết cái ôm mà bố chưa từng có, nhớ đến phát điên. Khi ấy bố gần như đã là một người đàn ông trưởng thành. Nhưng chưa phải một người đàn ông thực sự, chỉ gần như thôi. Rồi vào một mùa hè như mong muốn, bố trở thành một người đàn ông như bố vẫn hàng ao ước. Đó là một ngày tháng Bảy, khi quanh bố đâu đâu cũng là màu xanh lục, khi mà mùa hè đang tràn trề sinh khí.

“Gió thổi. Mẹ biết rõ nhất rằng vào ngày lộng gió phải đi lang thang đâu đó. Từ nhỏ mẹ đã luôn tò mò về thế gian bất tận đi mãi không hết để rồi lúc nào cũng luôn mộng tưởng, nhưng mẹ chỉ một mong ước duy nhất lúc đó là rời khỏi ngôi làng. Năm đó mười bảy tuổi, mẹ đã nhớ da diết một bài hát chưa một lần được hát thử, nhớ đến mức đổ bệnh. Hôm đó mẹ ngồi bờ suối và xe bản điểm. Vì mẹ không hiểu tại sao mình cứ phải làm những thứ phức tạp này, trong khi mẹ giỏi việc khác hơn nhiều. Cùng lúc, gần như mẹ đang ở cách bố đúng một quả núi. Cả bố mẹ và mẹ đều không biết điều đó, nhưng hai người đã và đang có sự kết nối. Vì nước trong thung lũng mà bố ngâm mình đã chảy tới nơi dòng suối mà mẹ thả chân xuống ngân nga. Bầu trời trong veo và gió thì rất hiền hào. Trên mặt nước, hàng chục con chuồn chuồn, dập dờn bay lượn. Những tia sáng từ nhiều phía va vào nhau hỗn loạn. Mẹ ngồi dưới chân những dãy núi chống lên nhau lớp lớp. Vẻ mặt ỉu xìu xìu vì việc chuyển tiếp lên trường phổ thông nghệ thuật đã thất bại. Mùa hè năm ấy, mẹ chỉ muốn làm chính mình.

Những năm tháng rực rỡ là một tác phẩm ý nghĩa và giàu cảm xúc. Với khả năng sử dụng câu từ khéo léo tinh tế, tác phẩm ít nhiều để lại những dấu ấn trong lòng người đọc. Hành trình tìm kiếm sự sống Ah Reum có thể giúp bạn khơi dậy nguồn sức mạnh bên trong, kết nối với cuộc sống, một lần nữa dấn thân với ước mơ, sống những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời.

Tuổi mười bảy, mười, tám, hai mươi, ba mươi, bốn mươi. Tất cả đều là những độ tuổi đẹp nhất đời.

“Bố hỏi tôi rằng:

Nếu được sinh ra lần nữa thì con muốn trở thành gì?

Tôi đã dõng dạc trả lời:

Thưa bố, con muốn trở thành bố ạ.

Bố tôi hỏi tiếp:

Còn rất nhiều điều khác tốt hơn, tại sao con lại muốn trở thành bố?

Tôi thoáng bối rối nhưng vẫn nói rằng:

Bởi vì con muốn biết tấm lòng của bố sau khi sinh con ra đời.

Bố tôi khóc.

Cám ơn Ah Reum, câu chuyện của em đã nhắc nhở cô gái 26 tuổi như mình, hãy chọn dấn thân và cố gắng hơn nữa cho những điều mà mình khao khát, mong muốn có được trong đời.

Gió thổi. Cây biết rõ nhất rằng gió thổi. Cây nhận ra gió đầu tiên, và khoan thai rung rinh lá cành như vẫy tay chào, tới đây thì mùa mới ùa đến theo sau. Muốn trở thành mùa xuân thì là mùa xuân. Muốn có mùa hạ liền có ngay mùa hạ. Mùa thu hay mùa đông cũng đều như vậy cả. Mỗi khi gió đã quyết tâm là “mùa xuân” thì tất thảy cây cối sẽ đều thuận theo.

Hình ảnh trong bài: Pinterest

Về tác giả

tieuhy

Mình là Mai Anh – người viết câu chuyện của trái tim

Mình vẫn luôn mong, có một góc nhỏ riêng tư, nơi mình có thể ghi lại, chia sẻ cảm xúc, suy nghĩ, câu chuyện vụn vặt trên hành trình tìm kiếm, chọn sống thật với bản thân.

Bên ngoài đời sống, mình là một người không hoàn hảo, nhiều vụng về. Có lẽ câu chữ giống mình, đang tập lớn lên giữa dòng đời rộng lớn.

Nên mình thầm mong, nếu có một nhân duyên đưa bạn đến đây, nếu bạn có thể tìm điều gì đó hữu ích cho hạnh phúc, con đường, cuộc sống, hành trình riêng bạn.

Khi câu chữ của mình có thể làm được điều đó, dù chỉ một chút. Mình đã thực sự hạnh phúc. Cám ơn vì bạn vì đã ở đây, chia sẻ hành trình cùng mình.

Có thể bạn sẽ thích...
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x